– Đừng đau nữa- “Không!” Misaki hét lên, đảo mắt. Hai ý thức bước vào khoảng trống còn sót lại trong trái tim bướng bỉnh của họ. Vào lúc đó, ý thức của họ tràn ngập nỗi buồn sâu sắc. Đó là những ký ức đau buồn của Misaki ngây thơ. Học sinh mẫu giáo Misaki đã khóc khi đám đông hát “My Child ♪ My Child ♪ My Child”. Đứa trẻ là bạn tôi cho đến ngày hôm qua cũng đang ríu rít phấn khích. – Dao Thaci? Chịu khó? Chịu khó? ——Ý thức của cả hai đều bị bao phủ bởi nỗi buồn bã, họ dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, đuổi theo mọi ký ức phi lý. “Đừng nói nữa, Misaki vẫn chưa ngủ.” Thỉnh thoảng, một người đàn ông sẽ tấn công người mẹ không muốn ở phòng bên cạnh. Misaki sợ hãi và đắp chăn bông lên người, nhưng sau đó giọng nói dâm đãng của mẹ cô không ngừng vang vọng trong chăn. -Tôi không thích nó! Tôi ghét nó! Tôi không thích nó! – “Không, đừng đến gần cô gái đó.” Nó đọc được suy nghĩ của tôi. “Ừ, không, thật kinh tởm.” Vì muốn đến gần anh ấy nên tôi đã kể cho anh ấy nghe về sức mạnh đặc biệt bí ẩn của mình. -Tao ghét cậu! Tao ghét mày! Mina thật đáng ghét! – “Bạn nghĩ mình dễ thương phải không?” Misaki, một học sinh cấp hai, khi lớn lên cũng rất dễ thương.

Nứng Lắm Rồi Anh Chơi Em Ngay Nhé
Nứng Lắm Rồi Anh Chơi Em Ngay Nhé